Chuyện tình người và cá ( Íu tim cấm vào ) - Kim Ngân
Tác giả
[Mem]
Kiely_Princess Member VIP
Tiêu đề: Chuyện tình người và cá ( Íu tim cấm vào ) - Kim Ngân Fri Dec 05, 2008 4:31 pm
Mộ ông hỏi thăm khắp nơi mà vẫn không ai biết nhà họ Bạch ở đâu. Mộ ông gần tuyệt vọng, hôm nọ đi dạo trên bờ hồ bỗng ông gặp một bà lão chèo thuyền quanh hồ. Ông hỏi thăm, không ngờ bà lão xưng là họ Bạch. Mộ ông xin lên thuyền rồi nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, hỏi tên đúng là Thu Luyện. Mộ ông khấp khởi mừng thầm, nhưng khi hỏi về gia thế thì ông biết họ là dân thuyền chài, suốt đời lênh đênh sông nước. Mộ ông kể chuyện con trai mình sắp chết, mời Thu Luyện về nhà mình nhưng bà lão từ chối, nói rằng con gái mình không hẹn ước cùng ai nên không thuận. Nhưng cô gái nghe chuyện thì nước mắt tuôn trào, nàng nằng nặc đòi đi. Bà lão đành chiều ý con. Đêm ấy, quả nhiên nàng tới một mình, đến bên giường Mộ Sinh mà khóc. Không ngờ bệnh em lại lây sang chàng, nhưng có vậy chàng mới biết vị sầu thảm tương tư. Nhưng chàng yếu quá rồi, có lẽ nghe em ngâm thơ may ra chàng mới thuyên giảm. Sinh vui mừng, đòi đem những bài thơ cũ đã từng ngâm cùng nhau ra ngâm lại. Ngâm đến câu "hương sen nồng đượm vẫn thơm xa" thì Sinh đã khoẻ hẳn đứng dậy được, chàng ôm lấy nàng đùa cợt: Ta có bệnh bao giờ đâu? Hai người đều vui, Sinh chợt hỏi: Cha anh đã gặp mẹ em rồi, việc của ta liệu thành được không? Nàng đáp: Em đã gặp cha, chắc không xong rồi! Nói xong nàng từ biệt ra về. Mộ ông quay trở lại thấy chàng đã khoẻ nên mừng lắm, ông bèn tỏ lời khuyên: Cô ấy trông cũng đẹp, nhưng sống lênh đênh sông nước như vậy, liệu còn giữ được sự trong trắng không? Sinh bất bình nhưng không nói. Đợi cha đi khỏi chàng lại ngâm thơ gọi nàng. Lần này nàng nói: Em tính rồi, cầu cạnh mãi cũng vô ích thôi. Chi bằng cứ phó mặc cho Trời định liệu. Sinh hỏi có kế gì hay, nàng đáp: Phàm dân buôn thì chỉ tính đến lợi. Em có thuật riêng biết trước giá hàng, em thấy trong chuyến này cha chàng mang toàn những loại kém giá trị, giờ đây em sẽ mách cho chàng những loại hàng sắp lên giá gấp nhiều lần. Nếu thấy linh nghiệm chắc cha sẽ mừng mà thuận cho em lấy chàng ngay. Một vài năm nữa ta cũng vừa tuổi, vội vàng làm chi? Mộ Sinh đem hết lời nàng dặn về các loại hàng kể cho cha nghe. Cha Sinh còn bán tín bán nghi nên chỉ nghe dè dặt, do đó chuyến hàng vẫn có lãi đôi chút chứ không lỗ. Khâm phục tài tiên tri của Thu Luyện, Mộ Sinh lại bịa thêm chuyện Thu Luyện có thể làm cho cả nhà giàu lớn. Lần sau Mộ ông hoàn toàn nghe lời nàng thì trúng to. Mộ Sinh được cha cho phép mua sính lễ. Anh tìm mãi mới gặp chiếc thuyền nhỏ của lão bà họ Bạch. Anh xin cưới con gái bà rồi thuê một chiếc thuyền lớn làm lễ hợp cẩn. Cưới hỏi xong nàng hối chồng về Nam mang theo một số hàng lớn do nàng căn dặn. Dĩ nhiên chuyến hàng lãi to. Khi về nàng có đem theo vài vò nước hồ và mỗi lần xuôi Nam nàng vẫn mang theo loại nước ấy. Sau vài năm nàng sinh đặng con trai. Một ngày nọ nàng xin phép được về nước Sở thăm mẹ, Mộ ông cho hai vợ chồng ra đi. Đến bên bờ hồ tìm mãi vẫn không thấy thuyền mẹ đâu, Thu Luyện gõ vào mạn thuyền ít cái rồi biến sắc mặt sai chồng đi lùng khắp hồ. Mộ Sinh đi tìm, trong lúc ấy anh tình cờ đến nhà một thuyền chài vừa bắt được con cá chép trắng, nhìn xem thì anh thấy con cá to lớn, hình dáng giống hệt như người và có đầy đủ bộ phận của con người. Sinh lấy làm lạ, tối về kể với vợ. Nàng có vẻ thất sắc, hốt hoảng nhờ chồng cố mua được con cá ấy để phóng sinh. Anh quay lại nhà chài xin mua nhưng nhà chài đòi giá cao quá chàng không mua nên trở về và kể với vợ, nàng giận dỗi: Em về nhà chàng bấy lâu và đã vì nhà chàng mà sinh lợi rất nhiều, nay chàng tiếc tiền chăng? Nếu không được con cá ấy, em sẽ đâm đầu xuống hồ mà chết cho xong. Sinh hoảng sợ vội vã mang thêm tiền chạy đi mua. Khi trở về Sinh không thấy mặt vợ. Một lúc sau nàng mới về nói: Em vừa đi thăm mẹ. Sinh hỏi mẹ ở đâu, nàng ngập ngừng: Đúng ra, chưa nên nói. Nhưng không sao, bây giờ em nói thật với chàng, con cá mà chàng mua về là mẹ em đó. Vì có chút lỗi với Long Vương, nên mẹ em bị trừng phạt đến chết, còn em thì bị tuyển vào cung Long Vương nhưng vì yêu thương chàng mà em cưỡng lại. Nếu bây giờ, chàng biết phận em mà không ưng vì khác loài thì em xin đi, trả con lại cho chàng. Còn muốn tai qua nạn khỏi hãy cố thành tâm mà cầu với Chân Quân. Mộ Sinh sợ hãi hỏi Chân Quân ở đâu, nàng đáp: Giờ mùi ngày mai, ngài sẽ tới, chàng cứ thấy vị đạo sĩ nào khập khiễng thì cứ quỳ lạy. Đạo sĩ có xuống nước thì cũng cố xuống theo. Thành tâm thì may ra ông ấy chứng cho. Nàng đưa cho Mộ Sinh một vuông vải trông giống như cái vảy cá rồi bảo: Nếu đạo sĩ hỏi muốn gì chàng hãy đưa vuông vải này và xin ông viết cho một chữ "miễn" là được. Sinh nghe lời hôm sau ra bờ hồ đứng đợi, Quả có một đạo sĩ khập khiễng đi tới, đạo sĩ có vẻ vội vã nên đi thẳng không nhìn ai. Sinh lẳng lặng theo sau. Đến bờ hồ đạo sĩ ném một chiếc gậy xuống mặt nước rồi leo lên. Mộ Sinh vội vã leo theo. Gậy đột nhiên biến thành một chiếc thuyền. Sinh sụp xuống lạy. Đạo sĩ hỏi: Ngươi muốn gì mà lẽo đẽo theo ta? Chàng đưa vuông vải xin viết một chữ, đạo sĩ kinh ngạc: Cái vây con cá chép đây mà, sao ngươi có? Mộ Sinh cứ đầu đuôi kể thật. Đạo sĩ cười ha hả: Lão Long Vương này đúng là lắm vợ, ta e hoang dâm như vậy là không nên. Nói xong ông viết tháu chữ "miễn" như vẽ bùa rồi bảo Sinh lên bờ. Ngoảnh lại thì Sinh thấy thuyền vùn vụt ra xa rồi biến mất. Sinh về đến thuyền mình, Bạch Thu Luyện mừng lắm nhưng cấm chồng không được kể ra tông tích nàng. Rồi nàng theo chồng trở về và vẫn mang theo mấy vò nước hồ. Sau vài năm, nhân một chuyến Mộ ông chở hàng đến Sở, nàng yêu cầu ông mang về cho nàng vài vò nước hồ, nhưng không hiểu vì trắc trở buôn bán ra sao mà qua mấy tháng Mộ ông vẫn chưa về. Đợi đến khi nước hồ đã cạn, nàng bỗng nhiên ngã bệnh. Bệnh càng ngày càng nặng và nàng thoi thóp thở, căn dặn chồng: Khi em chết chàng đừng vội chôn. Cứ đến các giờ Mão, Ngọ, Dậu, chàng ngâm bài thơ "Mộng thấy Lý Bạch" của Đỗ Phủ thì dù chết, xác em vẫn còn tươi. Đợi khi cha về mang theo nước hồ về, chàng đổ nước vào bồn, ngâm em vào đó, em sẽ sống lại. Thoi thóp được mấy ngày nữa rồi nàng mới chết thật, Mộ Sinh y lời ngong ngóng đợi cha. Đến gần hết tháng. Mộ ông mới trở về, Sinh làm theo lời nàng dặn. Ngâm nước được nửa ngày thì quả nhiên nàng dần dần tỉnh lại và sống hẳn như người thường. Biết tính vợ không thể không có nước hồ đất Sở, Mộ Sinh muốn dọn nhà luôn đến tận cạnh hồ cho tiện. Đợi vài năm Mộ ông qua đời, Mộ Sinh đưa vợ con đến đất Sở, làm nhà bên cạnh hồ và gia đình sống hoà thuận đến hết đời.[/size]
Thông điệp:
--*--{ Nếu thấy hay, hãy chia sẽ cho bạn bè mình}--*--
bằng cách: Copy Đường Link Này nè ! ^_^
Chuyện tình người và cá ( Íu tim cấm vào ) - Kim Ngân